Chiến tranh đã lùi xa hàng chục năm rồi nhưng vết thương lòng vẫn chưa thể nguôi ngoai. Trong cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp họ ngoại nhà tôi đã có ba người ông hi sinh cho quê hương, Tổ quốc.
Ngày còn bé tôi thường hay được mẹ kể chuyện về ông ngoại. Ông ngoại tôi lớn lên trong hoàn cảnh nước mất nhà tan, nhân dân lầm than,đói khổ, bởi kẻ thù là thực dân Pháp sang xâm lược. Ngày ấy ông tôi còn trẻ, tuổi đời xấp xỉ 30. Cũng giống như bao người khác vì không chịu cảnh sống áp bức, bóc lột của kẻ thù mà ông tôi cũng tham gia hoạt động cách mạng ở quê nhà. Rồi một ngày đen tối đã đến. Thực dân Pháp đánh hơi thấy phong trào cách mạng đang nổi lên ở nhiều nơi nên đã về làng càn quét. Tất cả những thanh niên, đàn ông trong làng đều xuống hầm bí mật để tạm thời lẩn chốn kẻ thù. Riêng ông ngoại tôi lúc đó đang vướng bế đứa con nhỏ trên tay, tìm mãi mà chưa thấy có người đàn bà nào bế giúp con mình để đi xuống hầm. (Đứa trẻ đó sau này chính là mẹ của tôi). Đến lúc gửi được con thì không còn kịp chốn xuống hầm nữa rồi, đành phải xuống vội ao bèo tây ẩn lấp. Giặc vào làng, đi đến đâu chúng đều xả súng vu vơ để uy hiếp dân làng. Thật không may cho ông ngoại tôi, lấp ở dưới ao bèo bị trúng đạn vào cánh tay lên mới bị lộ. Chúng bắt được ông và một số người khác, đem dẫn giải ra ngoài đình làng, đánh đập, tra khảo gần hết một ngày mà hầu như không cho ăn uống gì, không khai thác được gì. Đến gần tối chúng bắt ông tôi và một số người khác về đồn để tiếp tục tra tấn để lấy thông tin. Nhưng không hiểu sao lúc đó ông ngoại đã chống lại chúng nó, cương quyết không chịu đi nên kẻ thù đã xả đạn vào người ông. Ông tôi từ từ đổ xuống, máu của ông đã thấm ướt mảnh đất quê hương...